Trai việt sục cu bắn tinh đầy bụng coi mà nứng theo

Đồ cái thứ con gái gì mà… ***
Diệu Phương khóa chặt cửa rồi ngồi co ro trên giường, nước mắt ứa ra. Rồi vùng lên bỏ chạy. Cô bé lục tủ lạnh moi ra ăn tất cả những thứ gì ăn được, uống tất cả những thứ gì uống được. Phương nghe tim như ngừng đập, muốn kêu lớn tên Thanh nhưng chưa kịp mở miệng ra đã nghe như có tiếng ai kêu khóc phía nhà trong…
Nửa như tiếng tỉ tê khóc của đứa trẻ, nửa như tiếng rên của mèo cái khi đêm khuya được mèo đực ôm ghì trên nóc nhà… Phương rùng mình, sợ đến tê dại, cố thu hết can đảm bước vào nhà trong. Phương rú lên rồi ôm mặt bỏ chạy. Lãm tiếp tục cười nhẹ nhàng giểu cợt – không sao, cho phép anh… đo thử… xem có phải là áo của cưng không nhé ? Em có muốn cất Anh văn sang một bên để học Yêu với anh hôm nay không ? Diệu Phương muốn cào cấu, dãy dụa, muốn kêu la, cầu cứu… nhưng không làm gì nổi nữa. Nàng rùng mình, cúi mặt. Nếu lúc ấy Phương nhanh trí mà chạy vào phòng Diệu Thanh để đánh thức cô chị dậy, thì có thể tình hình đã đổi khác… Nhưng trong lúc hoảng sợ, cô bé chỉ nghĩ đến việc trốn trở lại vào phòng mình rồi khóa chặt cửa. ***
Cuộc sống đã trở lại bình thường sau ngày giông bão ấy. Cô bé giật bắn người, rú lên một tiếng đau đớn ! Phần áo dài còn dính trên người Phương chỉ còn che đậy được sau lưng và hai cánh tay, toàn thân phía trước không còn nút đã bị phanh ra, lồ lộ chiếc áo lót nhỏ xíu màu